top of page

Learn Vietnamese and Explore Culture

Public·22 members

🚍 My Bus Memories – Learn Vietnamese through a TRUE STORY


Chaos at a Saigon Bus Station

🇻🇳 Tui nhớ hoài những ngày đi học bằng xe buýt.

🇬🇧 I always remember those days of going to school by bus.


Chiều nào tan học cũng rơi ngay giờ kẹt xe khủng khiếp. Khói bụi mù mịt, tiếng xe máy, xe buýt, còi inh ỏi như cái chợ vỡ.

Every afternoon, right after class, I’d get caught in the worst rush hour traffic. The air was thick with dust and smoke, motorcycles and buses everywhere, horns blaring like a chaotic street market.


Cứ mỗi phút, xe nhích được đúng một chút. Có bữa, quãng đường 10 cây số mà đi mất gần 2 tiếng đồng hồ mới về được tới nhà.

The bus would move just a tiny bit every minute. There were days when a 10-kilometer ride took almost two hours just to get home.


Tui từng ngủ quên trên xe, bị chở tuốt ra tận bến cuối.

I once fell asleep on the bus and ended up all the way at the last stop.


Lúc tỉnh dậy, tui đơ mặt nhìn xung quanh, rồi đành đón thêm một chuyến nữa quay về.

When I woke up, I just stared blankly around, then had to catch another bus to go back.


Buồn cười là ban đêm tui hay trằn trọc khó ngủ, mà hễ lên xe buýt là gật đầu cái rụp. Ngủ còn sâu hơn cả lúc bật nhạc ru ngủ trên YouTube.

Funny thing is, I often toss and turn at night struggling to sleep, but the moment I get on a bus—bam, I’m out like a light.

Even deeper sleep than those “sleepy YouTube playlists”!


Mỗi buổi chiều là một cuộc chiến.

Every afternoon felt like a battle.


Có những ngày về trễ, xe buýt chật như nêm, không có chỗ ngồi nên tui phải đứng.

Sometimes, I’d get home late because the bus was packed like a sardine can. No seats, so I had to stand.


Học sinh tan học, người lớn tan ca, khói bụi tan đều trong không khí Sài Gòn nóng như lò nướng.

School kids getting off, adults clocking out, and the heat of Saigon blending with the dust in the air like it was baked in an oven.


Nhưng có một chiều, tui nhớ mãi…

But there’s one afternoon I’ll never forget…



Hôm đó tui bắt xe buýt số 27 màu xanh da trời.

That day, I got on bus number 27, the sky-blue one.


Dù xe khá đông nhưng may mắn lắm tui vẫn kiếm được một chỗ ngồi.

Even though it was crowded, I somehow managed to snag a seat—lucky me.


Tui khoái kiểu vừa ngồi trên xe, đeo tai nghe nghe nhạc, vừa ngắm phố phường kẹt cứng ngoài kia mà vẫn chill như đang ngồi quán cà phê có máy lạnh.

I loved that feeling of sitting on the bus, headphones in, music playing, watching the city stuck in traffic while I chilled like I was in some air-conditioned café. 


Bỗng xe thắng cái két giữa đường. Mọi người nhốn nháo, chẳng ai hiểu chuyện gì.

Suddenly, the bus screeched to a halt in the middle of the road.

Everyone looked around, confused.


Bác tài xuống xe gọi điện, loay hoay kiểm tra máy móc. Không phải hết xăng, mà hình như xe bị chết máy.

The driver got off, made some phone calls, and checked under the hood. It wasn’t out of gas—it seemed like the engine died.


Ủa rồi giờ sao? Ngồi chờ hoài hả? Tui cũng không muốn ngủ quên rồi lại bị đưa về bến cuối nữa đâu nha.

So now what? Just sit here and wait? I didn’t want to doze off again and end up at the final stop!


còn nữa...

to be continued...


Would you like me to make a podcast for this story?

19 Views
bottom of page